Một giấc mơ

“Mọi người buồn thì đời bị vùi

Mọi người vui thì đời lại vui”

Chỉ là hai câu hát vô thưởng vô phạt, trong một giấc mơ đêm nọ. Một cách nào đó, đọng lại trong đầu sau khi tôi tỉnh dậy.

Câu hát từ ông chủ nhà hàng trung niên, sau khi xin lỗi tôi trong mơ vì đã phục vụ nhầm món uống. Đó là một nhà hàng cũ, kiểu giản dị của những năm 90. Tôi đang ở đấy, mặc áo sơ mi công sở nhàu nhĩ, tranh thủ dọn chỗ ngủ cho mình từ những chiếc ghế dựa xếp lại với nhau, một giấc ngủ trưa dưới cái quạt treo tường trong không khí ngột ngạt của mùa hè. Quanh tôi là những gương mặt mỏi mệt của dân lao động, khách hàng quen thuộc của quán, ngồi chán nản nuốt đĩa cơm bình dân vào người. Khung cảnh có tông màu vàng nâu, như những bộ phim xưa cũ.

Tôi không còn nhớ mình gọi gì để uống, Coca thì phải nên ông chủ có thể nhầm với Pepsi. Tôi chỉ nhớ khi tôi đi lại quầy bar để than phiền, ông chủ đã xin lỗi rối rít, mong tôi thông cảm vì mấy hôm nay không có người làm nên ông phải làm thay, làm nhiều thành ra lẫn lộn.

Rồi ông nghêu ngao hai câu hát ấy.

Tỉnh dậy, tôi nghĩ về những câu hát, nghĩ về những ngày này Sài Gòn đang khó khăn. Thời gian này thì hẳn mọi người buồn nhiều hơn vui.