Tuần trước tôi và bạn tôi có một cuộc tranh luận nhỏ về nhiếp ảnh, nguyên nhân từ việc tôi và các em nhỏ quan sát cách chụp của cậu ấy. Trong cách chụp ấy, người chụp ảnh yêu cầu nhân vật diễn lại những gì vừa xảy ra, yêu cầu nhân vật thể hiện động tác, cử chỉ và biểu lộ cảm xúc theo ý đồ của anh ta. Cách chụp này không mới, tôi đã thấy nhiều lần khi các đoàn nhiếp ảnh gia đi sáng tác ở một miền đất nào đó, kiểu như ở sa mạc thì thuê mấy cô bán hàng đi bộ thành một hàng trên bãi cát với điệu bộ và tư thế giống nhau.
Mỗi người có một phong cách chụp, dĩ nhiên tôi không ép buộc hay nhận định phong cách nào là đúng hay sai, nghệ thuật không có chuẩn mực đúng hay sai nhưng từ quan điểm cá nhân tôi phản đối cách chụp ấy. Nếu đặt mình là một nhân vật trong bức ảnh được chụp như thế, tôi tin rằng nhiều người sẽ rất khó chịu, vì không phải ai cũng diễn được, không phải lúc nào cũng thể hiện được thứ cảm xúc vốn không phải là của mình. Những bức ảnh ấy có thể đẹp, có thể hoàn hảo nhưng liệu cảm xúc – thứ chi phối rất nhiều đến người xem ảnh liệu có còn nguyên vẹn đối với người được chụp? Liệu họ sẽ nhìn vào nó như một khoảnh khắc tự nhiên nhưng đẹp đẽ hay là một tấm ảnh được chụp với cảm xúc của người khác?
Bạn tôi cho rằng việc tái tạo là cần thiết vì có những khoảnh khắc quá nhanh không thể nào bắt kịp và việc tái tạo đảm bảo một bức ảnh tốt và hoàn hảo. Đành rằng tái tạo đôi khi cần vì lí do công việc, nhưng có nhất thiết lúc nào cũng phải “tái tạo” khoảnh khắc hay không? Trong công việc, đôi khi tôi cũng phải sử dụng việc sắp đặt nhưng hầu như chuyện đó xảy ra rất ít và tôi thường ít tác động vào nhân vật mà chỉ di chuyển sự vật xung quanh để hạn chế chi tiết thừa. Tôi không rõ chỗ cậu ấy làm việc có khuyến khích việc này hay không nhưng nếu như họ dạy cậu ấy phải chụp như thế, tôi sẽ cảm thấy rất thất vọng. Ảnh báo chí nên tôn trọng sự thật khách quan, sự sắp đặt sẽ dễ dàng đẩy câu chuyện đi theo hướng chủ quan của người chụp, nhiều khi dẫn đến sai lệch. Đối với tôi, khoảnh khắc và cảm xúc tự nhiên luôn được tôn trọng lên hàng đầu, thứ nhất vì bản thân nhân vật phải thoải mái và tự nhiên thì bức ảnh mới thật sự “có hồn”. Thứ hai, bức ảnh không sắp đặt dù có thể có khiếm khuyết nhưng nó “người” hơn và thật hơn, sự hoàn hảo quá đôi khi gây cảm giác giả tạo. Ngoài ra, việc hạn chế sắp đặt khiến người chụp tập trung vào khoảnh khắc hơn, dù họ có thể bị trượt một vài khoảnh khắc lúc đầu nhưng sự trau dồi và tập trung lâu dài sẽ nâng cao trình độ cũng như kĩ năng cá nhân rất nhiều, cảm giác bấm máy cũng tốt hơn.
Có thể ảnh của tôi không thể hoàn hảo 100%, không thể chính xác bố cục và khoảnh khắc có thể không đắt nhưng chí ít đó là một tấm ảnh tự nhiên, với cảm xúc thật, với hành động thật. Và nếu đó là một khoảnh khắc đẹp, cảm giác của tôi sẽ “sướng” hơn nhiều so với một cảnh được dàn dựng tương tự.
NIềm vui của người chụp ảnh là chụp được những bức ảnh đẹp, bắt được những khoảnh khắc hay, tìm ra những góc nhìn mới không khuôn mẫu và mang lại niềm vui cho người được chụp. Điều đó không đúng sao?
Mà tôi tự hỏi, liệu các phóng viên chiến trường sẽ “tái tạo” khoảnh khắc như thế nào?
Bạn tôi có thể có lí lẽ riêng của cậu ấy, nhưng với tôi, cái đẹp từ những khoảnh khắc tự nhiên và là thành quả của sự kiên nhẫn giá trị hơn cái đẹp từ sự dàn dựng theo ý đồ của người chụp.
Sự khiếm khuyết chân thành bao giờ cũng giá trị hơn sự hoàn hảo được dàn dựng.